Em là thành viên nhỏ nhất trong gia đình gồm ba thế hệ; ông bà, bố mẹ và em.
Ông em năm nay đã ngoài sáu mươi. Là một bác sĩ quân đội đã nghỉ hưu, ông em luôn quan tâm đến sức khỏe của cả gia đình. Bà em kém ông ba tuổi. Bà là một giáo viên tiểu học, bà cũng đã nghỉ hưu. Bà rất thương trẻ em, thương chúng em. Cả ông và bà đều chăm sóc em rất chu đáo, yêu cháu thương con hết mực. Noi gương ông bà, bố và mẹ em đều là những công chức nhà nước, luôn góp sức mình để xây dựng Tổ quốc Việt Nam. Bố em là kiến trúc sư, bố đã thiết kế các công trình ở đô thị, nghiên cứu để hoàn thiện từng bản vẽ. Mẹ em là nhân viên của sở tài chính. Mẹ luôn bận rộn với công việc thu, chỉ theo ngân sách nhà nước. Tuy vậy, mẹ luôn tranh thủ thời gian chăm sóc gia đình, phụng dưỡng ông bà nội. Mẹ quan tâm đến việc học của em. Mẹ thường nói: “Con đã lớn rồi đấy! Là học sinh lớp Ba, con đã là đàn anh của các em lớp Một và lớp Hai”. Lời nói ấy của mẹ như gợi nhắc em phải chăm lo học tập, hoàn thành bài vở, phải là một tấm gương sáng để các em nhỏ noi theo.
Vâng lời ông bà và bố mẹ, em ra Sức học tập, chăm học, châm làm. Tuy mới lớp Ba nhưng em đã giúp mẹ quét nhà, nhặt rau, rửa bình ly, xếp đồ dùng cho gọn gàng, ngăn nắp.
Em rất yêu gia đình em, yêu từng thành viên trong nhà, gắn bó với từng cảnh vật ở vườn nhà.
Em nguyên chăm ngoan, học giỏi để ông bà và bố mẹ vui lòng.
0 nhận xét:
Post a Comment