Kỉ niệm về buổi đầu tiên đi học vẫn mãi còn trong kí ức tuổi thơ của em. Hôm đó mẹ đưa em tới trường trên con đường làng quen thuộc thơm mùi của lúa. Con đường hôm nay bỗng trở nên xa lạ quá. Đi bên cạnh mẹ, bàn chân em như muốn dừng bước và ước sao con đường thật dài để không phải xa rời bàn tay mẹ.
Tới cổng trường, đi gần tới cửa lớp, em óà khóc và ôm chặt lấy mẹ. Mẹ dỗ dành, an ủi mãi. Cô giáo bước ra, ân cần, dịu dàng đón em vào lớp. Các bạn ai cũng tròn xoe mắt nhìn em như gọi mời: bạn vào lớp đi, đừng khóc nữa, chúng mình cũng như bạn thôi. Em cảm thấy vững tin hơn và theo chân cô vào lớp Chỗ em ngôi là bàn đầu, cạnh bàn cô giáo. Thỉnh thoãng cô lại nhìn em bằng ánh mắt trìu mến. Em cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên và từ hôm sau đi học, em không còn thấy lo sợ nữa.
Hoà trong không khí chung của học sinh cả nước, ngày mồng 5 /9 là ngày em được công nhận là một học sinh. Buổi sáng hôm đó là một, kỉ niệm thật đẹp trong đời học sinh của em.
Đúng 6 giờ em bước chân ra khỏi nhà. Ô hay! Sao hôm nay bầu trời lại đẹp thế? Hàng cây ven đường khẽ đung đưa theo gió như đang đưa bước chân em nhanh đến trường. Con đường làng quen thuộc hôm nay lại càng trở nên thân thương hơn Tiếng lúa rỉ rào như chào đón em, vẫy gọi em. Lòng thấy vui vui, em nhảy chân sáo thật nhanh. Đến trước cổng trường, em ngỡ ngàng bởi khung cảnh ở đây. Cánh cổng mở to. Đứng trước cổng trường là hai hàng anh chị học sinh lớp 5 đang cầm cờ giơ tay vẫy vẫy. Bước vào bên trong, hai dãy nhà còn mới tình. Một khung cảnh thật sôi động diễn ra trước mắt em. Các bạn học sinh đã đứng ýào hàng. Tiếng trống trường rộn rã. Em vội vàng đi tìm lớp của mình và hoà vào không khi chung của ngày khai giảng.
Ngày đầu tiên đi học là một kĩ niệm không bao giờ quên dù hôm hay em đã lớn.
0 nhận xét:
Post a Comment