Bài văn đoạn văn hay dành cho học sinh lớp 3. 
Bài văn đoạn văn hay dành cho học sinh lớp 3.

Em hãy kể về tình cảm của bố em đối với em. 

Bố em rất ít nói Chẳng mấy khi bố mắng em kể cả những lúc bố mệt mỏi hay cáu giận. Hàng ngày bố đưa em đên trường, rồi từ trường em bố đi làm luôn. Chiều về bố lại từ cơ quan ra trường đón em rồi hai bố con đi quanh một vòng và về nhà. Những khi em được điểm 10, hoặc ngày sinh nhật em bố thường hỏi: “Con gái bố thích gì để bố tặng cho nào?” Có lần em bị ốm bố đã nghỉ làm, thức cả đêm để chăm cho em. Em biết bố rất yêu em và em cũng rất yêu bố. 

Em hãy kể về tình cảm của mẹ em đối với em.

Mẹ là người luôn gần gũi em nhất vì em là em bé trong gia đình.Những lúc em bị anh trai trêu, biết thê nào mẹ cũng bênh mình nên nhiều khi em rất hay “ăn vạ” để cho anh bị mẹ mắng. Tối đến trước giờ đi ngủ, hôm nào cũng vậy mẹ đều đọc cho em nghe một vài truyện cổ tích rồi em mới ngủ. Hôm nào vắng nhà, mẹ biết em không ngủ được vì nhớ mẹ. Thế là mẹ lại phải chuẩn bị cho em cả một đoạn băng mẹ đã thu lại để đến tối em bật lên nghe. Em rất yêu mẹ của em và mong sao không bao giờ phải xa mẹ! 

Em hãy kể về tình cảm của bà em đổi với em. 

Bà ngoại em năm nay đã ngoài 60 tuổi. Bà rất yêu thương em. Em là một đứa cháu trai tinh nghịch, hiếu động và mãi chơi nên nhiều khi quên cả học bài. Em thường xuyên bị mẹ mắng, thỉnh thoảng có những hôm bị mẹ đánh đòn. Bà là người thường xuyên đứng ra bênh vực và xin mẹ tha cho em. Rồi bà ôm em vào lòng mà vuốt ve, khuyên bảo. 


Những bài văn hay dành cho học sinh lớp 3. 
Những bài văn hay dành cho học sinh lớp 3.

Kể về một cô giáo cũ của em. 

Cô giáo em hiền như cô Tấm. Giọng cô trầm ấm như lời mẹ ru. Đó là lời của một bài hát, nhưng đó cũng chính là lời hát về cô giáo lớp em đấy. Cô dạy chúng em năm lớp 1. Suốt cả năm học đầu cấp ấy, chưa bao giờ cô mắng một học sinh nào. Những lúc các bạn mắc lỗi cô vẫn rất nhẹ nhàng, ân cần chỉ bảo. Cô không mắng nhưng cả lớp em ai cũng sợ cô. Sợ cô vì yêu quý cô, sợ cô vì cô rất nhân hậu, bao dung và hết lòng thương yêu học sinh. Em cảm thấy mình rất may mắn vì được cô dạy trong những ngày đầu tiên đi học. 

Kể về một thầy giáo mà em quý mến.

Đó là thầy giáo dạy thể dục của em. Thầy có một thân hình rất cân đối, từ chiều cao, cân nặng đến cả khuôn mặt. Chỉ cần thầy cất tiếng hô: “Cả lớp hai hàng dọc tập hợp” là chúng em lại lùn cũng chạy ra sân xếp ngay thành hai hàng theo đúng yêu cầu của thầy. Mỗi khi hài lòng là thấy lại nhảy nháy cặp mắt với chúng em và nở nụ cười tươi. Nhưng khi thầy giận cả lớp em đứa nào cũng như biết thân biết phận, tất cả im đều thin thít. Thầy rất nghiêm khắc và khó tính, nhưng ai cũng quý thầy. Thầy dạy cho chúng em những bài thể dục rất có ích cho sức khoẻ, những trò chơi dân gian để chúng em không quên cội nguồn. Giờ học của thấy ai cũng vui vì thấy rất bổ ích.

Kể về thầy giáo của em.

Thầy Hưng là giáo viên dạy môn Mĩ thuật của em. Thấy có dáng người tầm thước, trẻ trung. Thấy còn rất trẻ, mới chỉ ngoài hai mươi. Thầy là một người vui vẻ, tính tình cởi mở, dễ gần. Giờ học của thấy bạn nào trong lớp em cũng thích. Bình thường lúc giảng bài thấy rất say sưa. Giọng nói chậm rãi nhưng nhịp tay cứ thoăn thoắt phác những nét vẽ mềm mại lên bảng đen. Thấy không thích ngồi trên bàn giáo viên lâu. Thấy thường hay đi lại quanh lớp nhìn chúng tôi loay hoay tô tô, vẽ vẽ. Và đặc biệt, thấy rất vui khi chúng tôi vẽ được bức tranh đẹp, tô màu sáng tạo.



Hãy kể lại một lần mắc lỗi mà em rất ân hận. Bài văn hay dành cho học sinh lớp 8. 
Hãy kể lại một lần mắc lỗi mà em rất ân hận. Bài văn hay dành cho học sinh lớp 8.

Trong cuộc đời của mỗi con người không ai lại không có nhiều kỉ niệm vui và cả những kỉ niệm buồn, đối với em cũng vậy. Trong số những kỉ niệm của mình, em nhớ nhất là lần em bị viêm phổi cấp phải đi bệnh viện cấp cứu làm em phải nghỉ học mất một tuần làm cha mẹ phải lo lắng vất vả. Chuyện là thế này: 

ở Sài Gòn làm gì có mùa đông, nhưng vào những ngày gần Nô-en khi trời dịu lại se se lạnh. Nô-en năm ấy trời lạnh hơn bình thường. Buổi sáng ngủ dậy nhà đóng kín cửa không lạnh lắm nên em chỉ phong phanh một chiếc sơ mi đến trường. Trên đường đi thấy lành lạnh nhưng lỡ rồi lại sợ muộn giờ học nên em không quay về lấy áo lạnh nữa. Bước vào lớp em thấy bạn bè ai cũng cuộn mình trong chiếc áo ấm mà vẫn cứ xuýt xoa, chỉ riêng mình em mặc áo sơ mi. Mọi người ố lên thán phục: “Tâm giỏi quá! Cậu không lạnh à?” Được lời như cởi tấm lòng, mặc dù lạnh nhưng em vẫn làm cứng: “Trời này mà lạnh gì, tớ thấy bình thường!” Để chứng tỏ bản lĩnh anh hùng của mình giờ ra chơi em đứng ở cửa gió lùa, nơi mọi người né vì sợ lạnh. Em còn gọi một bạn trong lớp: “Nam ơi! Ra đây đứng mát lắm”. 

Bạn bè nhìn em thán phục, được thể em càng đứng lâu dù trong người cảm thấy ớn lạnh. 

Ngày hôm ấy đi học về, em thấy oải oải khó chịu, đến tối em sốt cao li bì, không biết trời đất gì nữa cả, bang đêm ba mẹ em phải đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Cả nhà hốt hoảng lo lắng. Bác sĩ kết luận em bị viêm phổi cấp phải nằm viện và tiêm kháng sinh liều cao. Những ngày em nằm viện, mẹ phải nghỉ công việc ở cơ quan túc trực bên em, ba em phải thường xuyên vào ra đưa cơm nước, ba mẹ gầy xọp hẳn đi. Những đêm thức dậy thấy mẹ ngồi cạnh khuôn mặt mệt mỏi xanh xao, đôi mắt thâm quầng, sâu trũng mà em thấy thương mẹ quá chừng! Ân hận quá chừng! 

“Mẹ ơi! Tất cả là tại con, tại cái tính ngông nghênh của con mà làm cho ba mẹ phải khổ”. 

Em đã khóc nức nở Mẹ vỗ về an ủi: “Chuyện đã lỡ rồi! Con đừng bận tâm nữa, gắng nhanh khỏe để ra viện là mẹ mừng rồi" . 

Bạn bè trong lớp đến thăm rất đông, cả cô giáo chủ nhiệm nữa. Em thật ngượng sợ mọi người nhắc chuyện cũ, nhưng chẳng thấy ai nhắc đến cả. Bạn bè còn chia nhau chép bài hộ em. Nam sún còn bảo em rằng: 

“Nhanh lên Tâm ơi! Cậu phải ra khỏi đây thôi, bốn bức tường này sao dể thương bằng lớp mình được. Vắng cậu lấy ai bày trò với tớ đây”. 

Cả bọn cười ồ! Em thấy sống mũi mình cay cay! Chúng nó đáng yêu quá. 

Một tuần sau em ra viện, trời vẫn còn se lạnh, bây giờ thì em không dám chủ quan nữa, em mặc ngay áo ấm để giữ sức khỏe. Một tuần nằm viện là cái giá đắt để em rút ra bài học cho mình. 

Các bạn thân mến! Các bạn đã biết kỉ niệm buồn của mình rồi chứ, đừng ai dại dột như mình nữa các bạn nhé! 



Trong các đồ vật gia đình, từ cái lọ hoa đến chiếc tivi, vật nào đối với em cũng thân thiết và có nhiều kỉ niệm, nhưng em thích nhất và gắn bó nhất với chiếc bàn học nhỏ xinh của mình. 
Giới thiệu cái bàn học của em. Tổng hợp bài văn hay lớp 8. 

Gia đình em ở thành phố nên rất chật hẹp, có được góc học tập riêng là điều không phải dễ. Thông thường cả nhà cũng ngồi làm việc ở chiếc bàn trong phòng khách, đồng thời cũng là phòng ăn và nơi để xe máy vào buổi tối. Đầu năm em học lớp 8, ba em làm thêm cái gác gỗ cơi nới cho căn nhà được rộng hơn. Thế là em có được một cơ ngơi riêng cho mình và “người bạn trung thành” tên gọi mà em đặt cho chiếc bàn của mình bắt đầu xuất hiện và gắn bó với em từ đó. 

Người bạn trung thành của em thật xinh xắn chiều ngang chỉ độ 0,5m chiều dài khá hơn 0,8m và chiều cao 0,6m rất phù hợp với chiều cao khiêm tốn của chủ nhân nó chỉ có 1,2m. Chiếc bàn được làm bằng gỗ xoan đào khá chắc chắn, có màu nâu nhạt thơm phức mùi gỗ, trên mặt bàn có những đường vân lượn sóng hình bầu dục. Mặc dù bé nhưng người bạn trung thành của em vẫn rất thuận tiện. Có tới ba ngăn kéo hẳn hoi có thể để em dựng sách vở và đồ dùng học tập. Trước đây toàn bộ sách vở của em phải chất thành một chồng, giờ đây em phân chia ra ở hai ngăn kéo anh em (vì có ngăn trên và ngăn dưới) một ngăn em để sách, một ngăn em để tập ghi và vở làm bài tập. Ngăn thứ ba ở phía tay phải không sâu bằng nhưng lại rộng hơn rất nhiều, em để bút mực, thước kê và một vài đồ dùng học tập khác. Chiếc đồng hồ báo thức hình quả quýt em để nó ở dưới chân của chiếc đèn bàn để nó luôn nhắc nhớ em học bài và thức dậy đúng giờ. 

Từ khi có chiếc bản mới, ngồi học  cảm thấy dễ chịu hơn, tập trung hơn, tính bừa bộn của em cũng giảm đi rất nhiều. Em thích Sắp 

đặt cho cơ ngơi của mình được sạch sẽ ngay ngắn mới ngồi vào, em đặt bàn tay trên mặt bàn nhẵn cảm giác thật mát mẽ, dễ chịu. Mẹ đặn em để giữ cho mặt bàn được bóng lâu không nên để những đồ vật quá nóng lên mặt bàn, tránh dùng những đồ vật nhọn cứng, sắc cạnh để lên mặt bàn sẽ làm cho bàn bị trầy xước. Ba mua cho em tấm kính trong để lên trên vừa bảo vệ được mặt bàn lại vừa tha hồ trang trí. Em chọn hình một con gà trống to với cái mào đỏ chót, cái đuôi cong vút đang vươn cổ gáy dõng dạc để vào ngay chính giữa vì em cầm tính con gà mà. 

Chiếc bàn gắn bó với em khuya sớm và sẽ còn đi theo em suốt cả quãng đời học sinh. Chiếc bàn là người bạn trung thành yêu mến của em. 

Bài Văn Miêu Tả Lớp 6: Đề Bài Hãy Tả Ngôi Nhà Em Đang Ở.

Đề Bài Văn Hãy Tả Ngôi Nhà Em Đang Ở . Để viết được một bài văn miêu tả hay, các em cần vận dụng nhiều kiến thức, khảo năng quan sát và trì...

Bài Văn Mẫu Hay

Bài Văn Hay Nhất